Truyện Hentai : Lén lút (Khởi nguồn dục vọng) - Chap 07 đang được HentaiZ chuyển tải đến bạn đọc - Hãy truy cập chúng tôi mỗi ngày để đọc truyện Hentai, HentaiVN
Tôi nghĩ thầm: “Từ mới thì giới thiệu từ đầu đi cho rồi, mắc công nghe xong mới giải thích, hay là cô cố tình thử trình của tôi không biết”
.
.
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, giờ tôi không muốn đối mặt với cô.
Học hết 5 tiết, trên đường về khá mệt và đói, ghé qua chợ mua vài đồ ăn đơn giản, về nhà nấu ăn xong nghỉ trưa.
Buổi chiều dậy dùng rượu đặc biệt xoa bóp ngón tay bị kẹp, giờ tôi cảm thấy ổn hơn, không đau nhiều nữa, ngón tay cử động linh hoạt được.
Tôi lại đi chợ, nấu ăn như thường lệ, hôm nay thứ bảy nhưng không có ai ở nhà, nhưng không thấy anh chị nhắn gì, nên tôi vẫn làm việc bình thường.
Sau khi dọn dẹp xong, đang nấu cơm thì thấy anh chị đi về, cả hai mặt mày hớn hở, cười cười nói, anh chị vừa mới lên trung tâm Thành phố uống Café với vào trung tâm thương mại mua ít quần áo.
Tôi thì cứ lủi thủi trong bếp, anh chị thì lên trên tầng. Mãi đến khi tôi nấu ăn xong, một lúc sau anh chị mới xuống, má cô Ngọc Lan hơi phiếm hồng, còn anh Lâm hôm nay không thấy anh ấy xuống tầng 1 tắm nữa, nhưng đã thay đồ và sấy tóc nhưng vẫn còn hơi chút ướt.
Những ngày tiếp theo tôi tránh mặt cô Ngọc Lan, không quá để ý đến cô nữa, làm xong hết việc lại đi về. Muốn tránh mặt không khó, nếu buổi chiều cô có ở nhà thì cũng ở trên phòng làm việc, tôi chỉ cần dọn nhanh trên tầng 2, rồi xuống dưới tầng 1 là xong.
Thêm nữa là tôi và cô không còn hay nhắn tin tâm sự trên FB nữa, mà tôi hay hỏi thăm anh Lâm hơn, vài bữa lại hỏi thăm anh muốn ăn gì thì nhắn em nhé, em sẽ đi chợ nấu cho anh ăn.
Nhà anh Lâm có một mảnh vườn ở sau nhà, hiện tại đang để cỏ mọc um tùm, tôi nhắn tin rủ anh Lâm trồng rau xanh trên mảnh vườn ấy, lúc đầu anh Lâm bảo hơi khó, sợ không có thời gian làm. Tôi thì quân sư cho anh luôn, mình thuê người làm cỏ với làm đất, cùng lắm 1 ngày công là xong, mất bao nhiêu công đâu. Xong mình tự trồng rau lên đó rồi chăm bón, quá đơn giản.
Kế hoạch trồng rau nhanh chóng được thực hiện, thuê được một anh làm nghề nông phát cỏ, dùng cuốc xới tung mảnh vườn lên, chia thành 3 luống. Đến cuối tuần anh Lâm và cô Ngọc Lan có thời gian rảnh chúng tôi bắt đầu bón phân và trồng, một luống trồng hành, rau mùi, xà lách, một luống trồng rau cải, một luống trồng bắp cải, súp lơ. Trồng xong chúng tôi xếp một hàng gạch ở giữa lối đi để tiện đi lại không bị bùn đất dính vào dép.
Nhìn sang cặp vợ chồng anh chị nhìn họ khá háo hức với việc trồng rau này, đây là công việc khá mới lạ, nên cô Ngọc Lan vui vẻ, nhí nhảnh lên nhiều. thỉnh thoảng cô cong mông ngồi xuống, hoặc cúi xuống lộ ra bộ ngực căng tròn bên trong, thậm chí khi cô ngồi đối diện với tôi hai đùi banh ra tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó ở giữa hơi nổi lên. Làm tôi khó có thể khống chế bản thân, bắt đầu suy nghĩ đen tối.
Cuộc sống của tôi cứ thế bình thường tiếp diễn, đến một hôm thứ 6 cuối tuần, lại là môn học Tiếng Anh của cô. Tôi vẫn ngồi bàn cuối, cảm thấy rất an toàn sau khi núp sau lưng tên béo, tuy nhiên sự an toàn của tôi chỉ đến khi cô Ngọc Lan ở trên bục giảng, hôm nay cô lại hay lượn lờ đi xung quanh lớp, đến phần bài đọc, cô bắt đầu gọi người lên đọc hội thoại, một bạn nữ và… Khải Nguyên… chính là tôi.
Bắt đầu bài đọc, cô đứng ngay cạnh tôi, khi chúng tôi đọc, cô thỉnh thoảng chỉnh lại một số từ phát âm chưa đúng, tôi có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng của cô, hôm nay cô mặc sơ mi, quần dài khá đơn giản, nhưng người đẹp thì thực là mặc gì cũng đẹp mà.
Đến phần bài nghe, hôm nay không là cái đài castle nữa mà cô mang theo Laptop, kèm một cái loa Bluetooth nho nhỏ nhìn khá xịn, tiếng cũng khá lớn. Nghe được vài lần thì tắt ngủm, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tên Thế Anh lớp trưởng chạy lên xem rồi báo: “Lỗi Win”, rồi hắn hỏi cô còn đĩa cài Win không? Cô bảo: Máy cô mua cũng lâu rồi không còn giữ cái hộp nữa.
Khi tôi nhìn lên cô cũng nhìn xuống tôi, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, tên Thế Anh cứ thao thao bất tuyệt làm cô ừ ừ vài cái. Tiết học lại chuyển sang phần khác rồi kết thúc.
Buổi chiều sau một hồi ngủ trưa li bì, tôi chuẩn bị đi chợ, ra đến cổng tôi thấy một người nhìn quen quen đi xe qua, đang nghĩ ra là ai thì người đó đi vào nhà cô Ngọc Lan, một lúc sau cô Ngọc Lan ra mở cửa, khi hắn quay người đi vào trong nhà tôi nhìn thấy mặt hắn, là Thế Anh. Tôi tiến lại gần hơn để quan sát, nhìn thấy cổng và cửa nhà vẫn mở tôi tạm thời yên tâm. Tôi không tiến vào gần hơn để quan sát bên trong, nhìn vậy là đủ rồi, nhà mở cửa chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nhưng tôi lại chợt nghĩ ra điều gì đó. Tôi trở lại phòng, lấy điện thoại ra gọi cho anh Lâm: “Anh ơi hôm nay anh muốn ăn gì?”
Anh Lâm: “Ăn gì cũng được em, giờ này anh đang bận, thế nhé”
Tôi: “Mà….” Tút tút.
Tôi chưa bao giờ gọi điện cho anh Lâm vào giờ làm việc, hôm nay hơi bất thường, tôi định gọi lại, nhưng thôi chắc lại làm phiền anh. Thôi thì nhắn tin vậy, anh đọc thì đọc không thì thôi.
Tôi nhắn tin: “Hôm nay em thấy nhà anh có khách, nên mới hỏi nên nấu cho mấy người ăn thôi”
Anh Lâm nhắn: “Khách nào vậy em, sao không hỏi vợ anh”
Tôi: “Thế Anh lớp trưởng, không biết có ở lại ăn cơm không nên em mới hỏi”
Anh Lâm nhắn tin: “Em sang nhà anh hỏi vợ anh giúp anh với”
Tôi tắt nguồn điện thoại và đi chợ luôn, kệ nó, ai mà đi lo chuyện bao đồng, kệ mẹ anh luôn, ở đó mà bận với tôi này.
Đi chợ về, vào đến cổng, thấy xe máy anh Lâm ở ngoài, xe của tên Thế Anh thì không thấy . Bước vào nhà, anh Lâm và cô Ngọc Lan nói chuyện gì đó mặt có vẻ hơi căng thẳng, khi tôi bước vào 2 người thôi không nói nữa, cô Ngọc Lan ôm Laptop đi lên tầng 2.
Tôi: “Thế Anh không ở lại ăn cơm à anh”
Anh Lâm hơi mất tự nhiên nói: “Không nó về rồi”
Tôi: “Vâng” tôi định ra ngoài tưới rau thì anh Lâm lại hỏi
Anh Lâm: “Sáng nay laptop vợ anh hỏng em có biết không?”
Tôi giọng tỉnh bơ: “Em không rõ lắm, không thấy cô Lan nói gì hay nhờ gì em cả”
Anh Lâm: “Laptop bị lỗi win em có cài lại được không”
Tôi: “Bị lỗi win ạ, em không biết, em chưa cài bao giờ, thế vừa nãy Thế Anh đến cài win ạ”
Anh Lâm: “Ừ, nhưng anh bảo nó về rồi”
Tôi: “Thế chưa “CÀI ĐẶT” gì ạ”
Mặt anh Lâm có vẻ hơi biến sắc: “Chưa, mà mấy hôm nay anh hơi bận, em cài giúp vợ anh được không?”
Tôi: “32 bit hay 6…. À không cài lại từ đầu hết ạ”
Anh Lâm: “Thôi đừng giả vờ”
Tôi: “Em có biết cài đâu, tải về rồi cà đặt rắc rối mất thời gian lắm, cho quán họ cài rồi mình về thiếu gì thì cài thêm”
Anh Lâm: “Quán đó có uy tín không em, anh sợ họ đánh cắp thông tin thôi”
Tôi: “Nếu anh sợ thì bảo họ cài lại, mình ở đó xem luôn, họ sao kịp copy được”
Anh Lâm: “Đợi thế lâu lắm, nếu đông khách phải đợi cả ngày à”
Tôi: “Có thể là vậy, hoặc là đợi vãn khách rồi mang ra”
Anh Lâm: “Ôi trời, thế thì bao giờ mới cài được, vợ anh còn dùng nữa, hay là em giúp anh đi”
Tôi: “Nhưng mà”
Anh Lâm: “Thôi đừng có lí do, anh sẽ trả công xứng đáng, được chưa, sáng mai đem đi cài hộ anh nhé”
Tôi cười cười: “Vâng”
Sau khi nấu ăn xong xuôi, thấy cô Ngọc Lan từ tầng 2 bước xuống, mặt cứ hằm hằm sát khí nhìn tôi, như muốn xẻ thịt tôi vậy. Sau khi anh chị ăn, tôi rửa bát xong chuồn lẹ.
Sáng ngày hôm sau, tôi sang nhà anh Lâm từ sớm, anh vẫn chưa đi làm, đưa cho tôi Laptop, tôi đi ngay ra quán sửa chữa máy tính. Vì còn khá sớm nên chưa có khách, tôi thuyết phục được anh chủ quán cài sớm cho tôi vì tôi có việc rất gấp cần phải làm, sẽ trả thêm công cho anh ấy.
Tôi: “Cài win 7, 64 bit cho em nhé, giữ lại dữ liệu ổ D, E cho em”
Anh chủ quán: “OK, nhưng chỉ giữ được ở ổ D và E thôi đấy, dữ liệu ở màn hình cũng mất nhé”
Tôi: “Vâng, lỗi win thì bay hết rồi còn đâu, à cài Office 2010 cho em nhé”
Cài một số cái cơ bản xong, crack win, /tôi mang máy về. Hiện tại chỉ có cô Ngọc Lan ở nhà, cô nhìn tôi với ánh mắt không dễ chịu tẹo nào, ngồi vào sofa phòng khách, mở máy tính lên cho cô xem: “Cho em mượn cái sạc, sắp hết pin rồi, may thế vừa nãy cài kịp không nó sập nguồn rồi”
Cô Ngọc Lan: “Mang lên trên đi, ở đây không có bàn làm việc khó chịu lắm”
Lại mang máy tính lên trên tầng, mở máy ra cho cô xem, cô Ngọc Lan hoảng hốt: “Này mấy cái file ngoài Desktop của cô đâu”
Tôi: “Ai mà biết được chắc bị Hack rồi”
Cô Ngọc Lan: “Hack gì mà hack, trả lại tôi đây”
Tôi: “Cô không biết á, lỗi Win cài lại, tất cả các file ở Desktop bay sạch rồi”
Cô Ngọc Lan: “Cái gì, không phải chứ”
Tôi: “Đi mà hỏi Thế Anh của cô xem, cài lại các file ở Desktop có mất hết không”
Cô Ngọc Lan véo vào đùi tôi đau nhói.
Tôi: “A ui, cô làm gì thế, đauuuuu”
Cô Ngọc Lan: “Hừ, hôm qua có phải em nhắn cho chồng cô đúng không”
Tôi: “Em nhắn cái gì đâu”
Cô Ngọc Lan lại véo vào đùi tôi cái nữa: “Lại còn chối”
Tôi: “Em làm gì đâu, ơ, cô bỏ ra, đauuuuu”
Cô Ngọc Lan: “Tạm tha, lát nữa hỏi tội sau”
Cô bắt đầu vào máy tính, kiểm tra các thứ: “Này, sao màn hình nó cứ dại dại”
Tôi: “Chưa có Driver đồ họa”
Cô Ngọc Lan: “Cài máy tính gì cùi bắp, về vẫn phải cài tiếp thế này”
Tôi: “Anh Lâm bảo lấy nhanh về nên bảo quán nó cài cơ bản thôi, về có wifi nó tự Update lên thôi”
Cô Ngọc Lan: “Đâu, update ở chỗ nào”
Tôi: “Chưa bật”
Cô Ngọc Lan: “Thấy chưa, làm ăn vớ vẩn”
Tôi bật chức năng Update lên có một núi các file bổ xung đang tải về.
Tôi: “Đợi nó update đã, em đi ngủ tí buồn ngủ quá”
Cô Ngọc Lan: “nhiều thế này á, bao giờ mới xong”
Tôi: “Ngủ vài giấc là xong”
Tôi ngả lưng ra giường nhắm mắt lại. Bỗng “Bụp”.
Cô Ngọc Lan: “Đến giờ hỏi tội rồi đấy, hôm qua có phải em nhắn chồng cô không”
Tôi: “Em đã bảo là em không nhắn gì rồi mà”
Bụp Bụp… cái gối lại nện liên tiếp vào mặt tôi.
Cô Ngọc Lan: “Không phải chối, hôm qua tôi kiểm tra rồi, có cuộc gọi với tin nhắn”
Bụp bụp…
Tôi: “Ông Lâm này, làm ăn cẩu thả thật”
Cô Ngọc Lan: “Khốn khiếp”
Tôi: “Cô có làm gì đâu mà phải giật mình, cô giáo không được nói tục nha”
Cô Ngọc Lan: “Có ai đâu mà phải sợ, bực mình thật” đập liên tiếp vào người tôi.
Tôi: “Dám dẫn trai về nhà, haha”
Cô Ngọc Lan chồm xuống 2 tay véo vào 2 đùi tôi: “Láo nháo”
Tôi: “Ui đau, bỏ em ra”
Tôi vật cô xuống giường, chiếm lại thế chủ động, cô vùng vẫy kịch liệt: “Cô hôm nay ăn gì khỏe thế”
Tay tôi bắt đầu sờ loạn, cù vào bụng vào ngực vào nách, cổ. cô vặn, xoay người vùng vẫy, tôi ngồi lên đùi cô, tiếp tục sờ loạn khắp người cô: “Buồn, bỏ ra, hahaa…a….”
Tay cô vùng vẫy, đánh vào tôi túi bụi, tôi cầm lấy hai cổ tay đè xuống nệm, người cô bị khóa chặt, thân người vùng vẫy như cá nằm trên thớt, ngực rung rinh. Sau một hồi vật lộn điên cuồng cô đã toát cả mồ hôi trên trán sức phản kháng yếu dần và nằm im, đầu nghiêng sang trái, tránh nhìn vào tôi. Thấy cô đã chịu khuất phục, tôi thả lỏng người buông tay cô ra, nhấc người khỏi đùi cô.
“HỰ…” Một cảm giác đau thốn lan tỏa ở phần dưới thân, tôi gục xuống nệm, mồm há ra nhưng không phát ra tiếng. cô Ngọc Lan vùng dậy, vùng ra khỏi giường nói: “Đáng đời”. Một pha lên gối vào phần thân dưới tôi bằng một lực khá mạnh.
Tôi chỉ biết nằm gục xuống, cong người tay ôm lấy phần dưới đang rất thốn. Cảm giác như bị điểm huyệt vậy, cả người bất động, không còn sức lực gì kèm theo đó là cơn đau đớn dữ dội.
Tôi nằm đau đớn, co quắp nhắm mắt lại cố quên đi cơn đau, không biết từ bao giờ tôi đã ngủ, đến khi cô Ngọc Lan gọi tôi mới tỉnh dậy. Nằm thêm một lúc, tôi quyết định đi về phòng để nghỉ. Ở đây sợ anh Lâm về đột xuất lại không hay cho lắm.
Cô Ngọc Lan hỏi thăm tôi mấy câu, tôi không trả lời, cứ lẳng lặng cà nhắc đi ra. Về đến phòng, tôi nằm ngủ cả ngày, đến giờ trưa tôi cũng không dậy nấu ăn vì đau quá. Đến chiều tôi nhắn cho cô Ngọc Lan rằng “Hôm nay em không sang nấu ăn được, cô tự đi chợ nấu ăn nhé”. Rồi tôi tắt nguồn điện thoại đi luôn, đỡ bị ai làm phiền.
Đến buổi tối bắt buộc tôi phải dậy để đi vệ sinh, tôi cởi quần ra đi tiểu, cảm giác như có cái gì đó kẹt ở bên trong vậy. Phần đau nhất là phần dưới, chỗ 2 hòn bi của tôi, tôi không dám mặc quần sịp nữa, vì nó ép vào rất đau, chỉ mặc quần đùi và quần dài.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cảm thấy hơi đói bụng, tôi úp tạm 2 gói mì tôm ăn rồi lại lên giường nằm. Bật điện thoại lên có tin nhắn của anh Lâm và của cô Ngọc Lan.
Anh Lâm cảm ơn vì đã cài máy cho anh ấy, tiền cài máy cứ trừ vào tiền ăn hàng tuần mà anh chị đã đưa, tôi nhắn anh ấy cài thêm cho cô Ngọc Lan phần mềm diệt Virus nữa. Có vẻ là hơi thừa, có khi anh ấy còn biết nhiều hơn tôi, nhưng do anh ấy quá bận mà thôi.
Còn cô Ngọc Lan nhắn tin hỏi tôi có làm sao không. Cảm giác thốn ở phần dưới vẫn còn nên tôi chỉ xem, chứ không trả lời tin nhắn.
Sang buổi sáng ngày hôm sau, tôi nhớ ra điều gì đó, bèn đi qua nhà anh Lâm, mở cửa đi vào nhà thì tầng dưới không có ai, tôi đi lên tầng 2 gõ cửa phòng làm việc thì cô Ngọc Lan mở cửa. Tôi chào cô 1 tiếng rồi tôi ôm cái hộp chứa đèn xông tinh dầu và tinh dầu đem về.
Cô Ngọc Lan lo lắng hỏi: “Có bị sao không?”
Tôi lanh lùng nói: “Em không sao, mà hôm nay em cũng không sang nấu ăn được đâu”
Cô Ngọc Lan: “Ừm”
Tôi: “Chào cô, em về đây” rồi khó nhọc bước xuống cầu thang đi về.
Tôi tính dùng tinh dầu đặc biệt để bôi vào phần bị thương, nhưng đây là nội thương vết thương ở bên trong, bôi thuốc bên ngoài thật là cũng chả có tác dụng gì lắm. Tôi có lúc nghĩ: Hay là đi bệnh viện khám thử xem. Nhưng vì ngại, bác sĩ hỏi bị sao, chẳng lẽ tôi lại bảo dê gái nên bị lên gối vào phần dưới. Và lại nghĩ đến người khác nhìn thấy phần dưới của mình ngại quá. Nên tôi loại bỏ ý nghĩ đó đi.
Bôi tinh dầu ở ngoài da thật chẳng tác dụng gì, tôi vẫn đau âm ỉ ở bên trong. Vài ngày sau, tôi thấy khá hơn, vào buổi tối tầm khoảng 11h, có tiếng xe RBL quen thuộc đi vào trọ.
Bôi tinh dầu ở ngoài da thật chẳng tác dụng gì, tôi vẫn đau âm ỉ ở bên trong. Vài ngày sau, tôi thấy khá hơn, vào buổi tối tầm khoảng 11h, có tiếng xe RBL quen thuộc đi vào trọ.
.
.
Tôi lại được một phen nhìn lén, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, khi tôi nhìn cảnh tượng hoan lạc trước mắt, tôi khá thích thú và rạo rực nhưng tuyệt nhiên phần dưới của tôi không hề có phản ứng gì. Tôi thử mò xuống, cố gắng vuốt ve nó, nhưng vẫn không có tác dụng.
Tôi bắt đầu hoang mang, mọi khi tôi chỉ cần nghe thấy tiếng phòng bên cạnh là phần dưới tôi đã cứng ngắc rồi chưa nói gì đến xem cảnh mây mưa như vậy. Có thể do vết thương hôm trước chăng. Tôi bắt đầu điên cuồng vào mạng tìm kiếm, gãy dương vật, vỡ tinh hoàn, tổn thương tinh hoàn, vô sinh, hoại tử, bất lực… cả đầu tôi hoang mang choáng váng. Tôi nghĩ mình sắp thành Thái giám đến nơi rồi.
Tôi lại tìm kiếm các hình ảnh mát mẻ, xem những bộ phim cấp III, nhìn vào thì rất hấp dẫn, gợi tình nhưng tuyệt nhiên phần dưới của tôi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Xong đời, thật sự xong đời, tôi thành Thái giám luôn rồi. Tôi lại điên cuồng tìm kiếm cách để khắc phục, nhưng kết quả khá là chung chung, không có phương pháp nào cụ thể, chủ yếu họ tư vấn đến các cơ sở khám chữa bệnh để tìm ra nguyên nhân và cách thức điều trị. Tôi lại sờ xuống dưới, nắn nắn vào phần tinh hoàn, cảm thấy nó vẫn còn khá lành lặn, không cảm giác nó bị vỡ vụn, chỉ là cảm giác đau âm ỉ bên trong mà thôi.
Tình hình khá là nghiêm trọng, giờ tôi phải vứt bỏ mấy cái xấu hổ đi, tìm đến sự trợ giúp của Bác sĩ, nếu chủ quan tôi sẽ thành người bất lực, Thái giám, không thể sinh con.
Ngày hôm sau, do dự mãi, cuối cùng tôi cũng tìm một phòng khám tư, chuyên khám các vấn đề về nam khoa. Lúc đầu tôi khá là ngượng ngùng, nhưng khi một Bác sĩ nam cũng có tuổi rồi khám cho tôi, hỏi han tình hình rất ân cần vì bác sĩ hàng ngày khám rất nhiều, nói về chuyện tình dục rất tự nhiên làm tôi cảm thấy an tâm hơn. Tôi bịa ra lí do là đi đá bóng bị đối thủ vô ý dùng chân đá trúng hạ bộ, tôi chủ quan không đi khám và nói với bác sĩ về việc không cương cứng được.
Bác sĩ nói rằng, việc tôi bị đá trúng hạ bộ dẫn đến tổn thương các mạch máu, dây thần kinh, tuy nhiên tinh hoàn không bị vỡ, cần có thời gian hồi phục, không cần hoang mang, lo lắng sẽ dẫn đến suy nghĩ tiêu cực làm bệnh sẽ trầm trọng hơn. Việc dương vật không cương cứng được có thể do vấn đề tâm lý và vẫn còn đau nên không cương được là điều bình thường. Cứ an tâm điều trị 1 tuần sau quay để khám lại. Bác sĩ kê cho tôi một số loại thuốc điều trị chống viêm, giảm đau, thuốc bổ.
Tôi đi về với một tâm trạng tốt hơn, an tâm hơn khi được những người có chuyên môn tư vấn.
Sang tuần mới, tôi vẫn đi học và sang nhà anh Lâm giúp việc bình thường, cô Ngọc Lan quan tâm thăm hỏi tôi hơn, nhưng tôi chỉ trả lời bâng quơ vài câu.
Một tuần sau, tôi trở lại thăm khám, bác sĩ nói rằng những tổn thương bên trong đã dần hồi phục, bằng chứng là tôi không còn bị đau âm ỉ bên trong nữa. Bây giờ còn lại chướng ngại về tâm lý, vấn đề tâm lý nó vô hình nhưng thực ra vô cùng quan trọng, suy nghĩ tích cực tác động lên bộ não giúp tiết ra các hormone tích cực.
Để cởi bỏ được bóng đen tâm lý đang đè nặng lên người, tôi phải khởi động lại cơ chế cương cứng của dương vật, cụ thể bác sĩ nói có thể nhờ sự trợ giúp của vợ/người yêu để tâm sự, cởi bỏ chướng ngại tâm lý, kích thích để gia tăng ham muốn, đạt khoái cảm.
Tuy nhiên cũng cần phải kiên trì, đừng quá áp lực mong muốn hồi phục nhanh, hãy để nó tự nhiên. Rèn luyện thân thể và chế độ ăn uống cũng rất quan trọng. Tập luyện thể dục thường xuyên một số bài tập nhẹ nhàng ở nhà cũng được như chạy tại chỗ, nhảy dây, hít đất, động tác Kegel, gập người tập bụng… Còn về ăn uống thì thịt, cá, sữa, hàu, rau củ… không uống rượu bia, thuốc lá, ngủ đủ giấc… Tôi cố gắng ghi chép nhanh vào một tờ giấy những lời khuyên của Bác sĩ.
Đi về đã là buổi chiều muộn, tôi tranh thủ chạy ra chợ và qua nhà anh Lâm dọn dẹp, nấu ăn luôn. Xong việc tôi lại ra về, ra quán ăn mua 1 suất cơm mang về phòng trọ ăn vì cũng quá giờ cơm rồi không kịp nấu.
Ăn xong đi tắm, giặt đồ, trở lại phòng, tôi sực nhớ ra là phải uống thuốc, uống xong định xem lại những hướng dẫn của bác sĩ tôi đã ghi chép vào một tờ giấy, vì nó cũng rất nhiều thông tin tổng hợp, 1 lần không thể nhớ hết được, đọc lại vẫn tốt hơn, lỡ có bỏ sót cái gì thì quá trình hồi phục sẽ không được tốt.
Mò mãi chả thấy đâu, đi ra phòng tắm tìm cũng không thấy, cái quần tôi vừa giặt cũng không có mảnh giấy bị ướt nào. Đang tìm đi tìm lại một cách vô vọng thì điện thoại tôi vang lên tin nhắn từ cô Ngọc Lan, nếu là mấy hôm trước thì tôi chắc chắn sẽ không xem đâu vì cô Ngọc Lan là thủ phạm khiến tôi thành ra như bây giờ, mỗi lần nhìn thấy cô là cảm giác thốn thốn ở phần dưới, nhưng tâm trạng tôi giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Cô Ngọc Lan nhắn: “Có người để rơi đồ này”
Tôi: “Em thì có gì đáng giá để quên đâu”
Cô Ngọc lan: “Đúng là không đáng giá, nhưng rất là bổ ích đó nha”
Tôi: “Em có quên gì đâu nhỉ”
Cô Ngọc Lan: “Một mảnh giấy”
Tôi chợt nhớ ra mảnh giấy mà tôi viết lúc đi khám: “Sao biết là mảnh giấy của em”
Cô Ngọc Lan: “Xin lỗiiii, vì tôi đã đọc nó rồiiiii”
Tôi: “Cô không tôn trọng riêng tư của người khác gì cả”
Cô Ngọc Lan: “Riêng tư, à để anh Lâm đọc cùng nhé”
Tôi: “Vầng, cô cứ cho cả thiên hạ biết đi, em sắp thành Thái giám, ĐƯỢC CHƯA”
Cô Ngọc Lan: “Haha, Thái giám cơ đấy, nghiêm trọng phết nhỉ”
Tôi: “Cô mãn nguyện lắm nhỉ, còn cười nhạo em, cô là thủ phạm đấy”
Cô Ngọc Lan: “Tôi tự vệ chính đáng mà”
Tôi: “Em đã làm gì cô chưa, không phải tự vệ mà là cố ý gây thương tích đấy”
Cô Ngọc Lan: “Xời, thế thì đi mà kiện”
Tôi tức ói máu, định chặn FB cô luôn, nhưng kiềm chế lại được. Càng nhắn càng cay cú nên tôi không trả lời nữa. Buổi trưa ngày hôm sau khoảng 12h30 mới ăn cơm xong đang chuẩn bị ngủ trưa thì thấy cuộc gọi từ cô Ngọc Lan, vẫn còn khá bực mình từ hôm qua nên tôi chả nghe máy. Một lúc sau có tiếng gõ vào cánh cửa phòng tôi: “Thùng thùng thùng”.
Giờ này còn có ai đến gõ cửa không biết “trời trưa tránh giấc ngủ”, mở cửa ra thì tôi tròn mắt cô Ngọc Lan đang đứng ngoài cửa: “Cô đến đây làm gì”
Cô Ngọc Lan đưa ngón trỏ lên môi: “Suỵt” rồi đi vào phòng tôi.
Chả biết cô đến đây có mục đích gì, tôi vẫn để cửa mở, tránh người ngoài hiểu lầm.
Cô Ngọc Lan nói nhỏ: “Đóng cửa vào”
Tôi thấy hơi lạ, tự nhiên cô đến phòng bắt tôi đóng cửa, không biết có âm mưu gì không nữa.
Tôi đóng cửa xong, thì cô lại lôi điện thoại lên nghịch, tôi rất khó hiểu, hay cô đến để trêu tức tôi thì phải. “ting” điện thoại tôi vang lên tin nhắn, mắt cô hơi nhướn mày lên ý là bảo tôi đọc tin nhắn đi.
Tôi miễn cưỡng mở tin nhắn ra đọc: “Sao cô nhắn tin không trả lời, nên cô mới qua đây”
Tôi nhắn: “Cô cứ trêu tức em, sao nói chuyện được”
Cô Ngọc Lan nhắn: “Xinnn lỗi, được chưaaa”
Tôi nhắn: “Xin lỗi kiểu gì không chấp nhận nổi”
Cô Ngọc Lan nhìn tôi cười cười, kiểu tinh nghịch làm tôi không thể tức nổi.
Tôi nhắn: “Mà cô qua đây làm gì vậy, còn kiểu lén lút như trộm”
Cô đưa trả tôi tờ giấy ghi chép khi tôi đi vắng rồi nhắn tiếp: “Em không nghe máy nên cô qua đây, mà sợ mọi người nhìn thấy hiểu lầm thôi”
Tôi nhắn: “Kiểu này người ta còn nghi ngờ hơn”
Chúng tôi cứ nhìn nhau rồi cười, người này xong thì đợi người kia nhắn tin, kiểu này khá mới lạ, tôi chưa từng thử qua kiểu nhắn tin khi ngồi cạnh nhau này, tưởng tượng thì nó khá là ngu ngốc, nhưng mà thực tế khá là lạ và vui.
Cô Ngọc Lan nhắn: “Cô sẽ giúp em tiền thuốc men, được không”
Tôi nhắn: “Thôi chả cần cô giúp”
Cô Ngọc Lan nhắn: “Thôi đừng giận”
Cô nhìn tôi cười cười.
Tôi nhắn: “Giờ có triệu đô cũng không giải quyết được đâu, em sắp thành Thái giám rồi”
Cô Ngọc Lan nhắn: “Đừng có sạo, thấy ghi trị liệu tâm lý là khỏi mà”
Tôi nhắn: “Chính vì điều trị tâm lý nên mới không gì mua được, thuốc thì có thể mua, chứ giờ em kiếm đâu ra người yêu chứ, chả nhẽ đi mua”
Nhắn xong tôi lại nhìn vào cô Ngọc Lan, cô đang nhắn tin trả lời tôi, ăn mặc rất kín đáo, nhưng mùi thơm của cô cứ lan tỏa khắp căn phòng.
Cô Ngọc Lan nhắn: “Thì để cô giúp”
Tôi nhắn: “Cô thì giúp được gì, có mà cười nhạo em thì có”
Cô Ngọc Lan nhắn: “Thật mà”
Tôi nhắn: “Em chả tin, cô ngồi tít xa kia, như đang sợ em í”
Cô Ngọc Lan ngồi lại ngay sát giường tôi nhắn: “Được chưa”
Tôi nhắn: “Tạm tin”