Truyện Hentai : Lén lút (Khởi nguồn dục vọng) - Chap 06 đang được HentaiZ chuyển tải đến bạn đọc - Hãy truy cập chúng tôi mỗi ngày để đọc truyện Hentai, HentaiVN
Tôi cố gắng câu giờ hết mức có thể, cô khép chặt chân lại, trước mặt tôi là một cặp mông trắng, to tròn, tôi muốn lập tức úp mặt vào đó mà hít hà mà tận hưởng.
.
.
Tôi: “Cô khép chặt chân lại như vậy phần da ép lại nhìn không rõ lắm”
Chân cô hơi mở rộng ra, chiếc quần lót không còn lực kẹp từ 2 chân rơi thẳng xuống dưới chân cô. Cô theo bản năng hơi cúi người, định nhặt lại chiếc quần lót.
Tôi: “Cô đứng im, hình như chỗ này có điểm bất thường”
Cô hơi ngoái nhìn lại tôi: “Cái gì bất thường”
Tôi: “Để em đến gần hơn xem, sao nó lại trắng hồng như vậy”
Cô Ngọc Lan: “Cái gì trắng hồng”
Tôi: “Không ý em là dưới tác dụng của massage vết thương đã hoàn toàn khỏi”
Cô Ngọc Lan cúi gập người kéo chiếc quần lót lên mặc vào người.
Tôi hơi thẫn thờ một chút, toàn bộ phần dưới của cô được trọn vẹn thu vào tầm mắt tôi, cặp mông lớn ở giữa là một dãnh nhỏ kéo dài vào trong, bên trong là 2 mép thịt hồng hồng, ở giữa là một dãnh hình chữ “i” nho nhỏ, ươn ướt, phía bên kia là một mảng đen nhánh cỏ hoa mọc um tùm, xoăn xoăn, tỏa ra mùi thơm của sữa tắm mới tinh và hương thơm của nhục dục, tôi biết vừa nãy cô đi rửa là rửa phần nào rồi.
Cô Ngọc Lan cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình một lúc, vỗ vỗ vào má rồi quay lại nhìn tôi: “Được chưa”
Tôi: “Có hiệu quả, giờ em thử áp dụng xem sao”
Tôi bắt đầu một tay cạy mở nắp của chai rượu, nhưng không mở được, tôi nhìn vào cô Ngọc Lan ý định nói gì đó, nhưng không nói. Cô hiểu ý ngay: “Để cô giúp”
Rất nhanh cô đã đổ rượu vào cốc: “Giờ làm gì tiếp theo”
Tôi: “Pha thêm một chút tinh dầu vào”
Tôi dùng tay phải thấm hỗn hợp rượu và tinh dầu đặc biệt của tôi mua từ đợt trước, thấm lên từng ngón tay trái, tôi cố ý suýt xoa đau khổ, cô Ngọc Lan nhìn không nỡ: “Để cô giúp”
Tôi: “Nhẹ thôi nhé, không em thành Dương Quá mất”
Cô phì cười, không khí đã bớt ngột ngạt hơn đôi chút.
Tôi: “Cô giúp em xếp lại cái đệm để em nằm xuống, chắc hôm nay em phải ngủ lại đây rồi”
Cô Ngọc Lan giúp tôi sắp xếp lại đệm, chăn, gối. Lúc cô nhìn thấy cái ga giường còn ướt đẫm mặt cô hơi mất tự nhiên, rồi nhanh tay bỏ cái ga giường đi vo tròn lại vứt vào một góc rồi thay cái mới.
Tôi ngồi xuống tựa vào đầu giường: “Cô cũng ngồi xuống đây cho đỡ mỏi”
Cô ngồi cạnh tôi bắt đầu thấm hỗn hợp rượu, tinh dầu vào từng ngón tay tôi, nhân lúc cô không để ý tôi hơi ngả người ra sau, tay phải tay đưa lên hai mắt, hơi dụi vào đó (rượu có tính cay, khi tiếp xúc với mắt sẽ chảy nước mắt).
Sau khi thấm đủ hỗn hợp lên tay tôi cô bắt đầu xoa bóp, lúc này rượu được tôi bôi vào mắt, cay xè, mắt tôi bắt đầu ngấn lệ trực trào ra.
“Aaaa”
Cô Ngọc Lan: “Cô xoa mạnh tay quá à”
Tôi: “Hình như kẹp mạnh vào đến xương ngón tay đau quá”
Cô Ngọc Lan nhìn vào mắt ngấn lệ của tôi hơi hoảng hốt: “Phải làm sao giờ, hay là đi bệnh viện”
Tôi: “Không sao, em chịu đựng được, nhưng em đau quá, A ui..”
Cô Ngọc Lan: “Hay uống thuốc giảm đau”
Tôi: “Em không thích uống thuốc Tây lắm, em hay tìm hiểu các vị thuốc gia truyền”
Cô Ngọc Lan bực mình nói: “Suốt ngày gia truyền, bực cả mình, mời anh tìm hộ tôi thuốc giảm đau gia truyền bây giờ đi”
Tôi: “A ui nhẹ thôi, trước em có đọc được tài liệu người ta hướng dẫn giảm đau bằng ý chí”
Cô Ngọc Lan: “Ý chí”
Tôi: “Vâng, cô không thể tưởng tượng ra sức mạnh của ý chí nó kinh khủng như thế nào đâu”
Cô Ngọc Lan: “Áp dụng trong trường hợp này thế nào”
Tôi: “Em giải thích đơn giản như thế này: Tức là người ta sẽ dùng sức mạnh của ý chí để làm quên đi cơn đau”
Cô Ngọc Lan: “Sạo vừa thôi ông”
Tôi: “Em nói thật, nếu cô chịu giúp em, thì em sẽ rất cảm tạ cô”
Cô Ngọc Lan: “Cô giúp được?”
Tôi: “Vâng, cô giúp em quên đi cơn đau”
Cô Ngọc Lan: “Bằng cách nào”
Tôi bắt đầu diễn: “Thật ra em luôn ao ước có cơ thể của một người con gái như cô, tiếc là sinh ra em lại là con trai mang trong minh tâm hồn của một cô gái, đó là lí do vì sao em sống rất nội tâm, khép kín, nhưng ông trời bù lại cho em một số tài lẻ của con gái, ví dụ như nấu ăn, massage chẳng hạn.”
Cô Ngọc Lan: “Ohhh, sang Thái mà chuyển giới, hihi”
Tôi: “A ui, vẫn đau lắm cô nhẹ thôi. Em cũng từng nghĩ đến việc đó, nhưng giờ hoàn cảnh chưa cho phép”
Cô Ngọc Lan: “Nói tiếp cái vụ giảm đau đi”
Tôi: “Gọi là nghệ thuật đánh lừa cảm giác, giả dụ như ta tập trung say mê làm một việc gì đó, ta sẽ không ăn không ngủ, hoặc ta nhìn những con vật chiến đấu vì bạn tình, nó sẽ chiến đấu hăng máu không biết đau đớn đến chết vì bạn tình”
Cô Ngọc Lan nghi hoặc: “ừm, thế rốt cuộc là em muốn gì”
Tôi: “Em rất ghét cơ thể này, vì vậy em luôn ao ước có được cơ thể như cô, nên cô có thể giúp em được khám phá cơ thể cô được không? Chỉ cần chạm vào thôi, em không cần nhìn đâu, em sẽ tưởng tượng ra cơ thể mình giống như cơ thể cô nó sẽ giúp em quên đi cơn đau. Ao ước mãnh liệt đó sẽ giúp em quên đi cơn đau, lúc massage cho cô em cảm nhận được điều đó”
Cô Ngọc Lan: “Lúc ấy có đau đâu mà biết”
Tôi: “Lúc đau nhớ lại những việc đó, em cảm thấy mình quên đi đau đớn”
Cô Ngọc Lan: “Thế thì tiếp tục tưởng tượng lại đi”
Tôi: “Giờ cơn đau át đi cái tưởng tượng của em rồi, giờ phải được làm thật cơ”
Cô Ngọc Lan: “Lắm chuyện, chưa từng thấy người bị đau nào lắm mồm như em đâu đấy”
Tôi: “Nói chuyện cũng là cách giúp ta làm quên đi cơ đau”
Cô Ngọc Lan mặc dù tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn đều đều thoa tinh dầu và massage tay cho tôi.
Tôi thở dài, mặt buồn bã: “Thôi vậy, coi như em chưa nói gì, cô về phòng ngủ đi mai còn đi dạy sớm, bỏ ra, để em tự làm”
Cô Ngọc Lan thoáng chần chừ một lúc, rồi đi ra khỏi phòng. Xong rồi, công cốc rồi, thế là hết. Tôi lại tự mình massage tay. Đúng thật, không có cô Ngọc Lan ở đây, sao mà thốn thế không biết.
Đang buồn rười rượi thì cô Ngọc Lan lại bước vào, trên tay cầm theo một cái khăn quàng cổ, ngồi xuống cạnh tôi: “Nhớ không được sờ linh tinh đâu đấy”
Tôi như bắt được một cục vàng, trong lòng hớn hở, nhưng không thể hiện quá mức lên khuôn mặt: “Vâng”
Cô Gập cái khăn thành 3 cái nét gấp rồi đi ra sau tôi bịt mắt tôi lại, tôi nín thở chờ đợi bước tiếp theo. Cô Ngọc Lan lại ngồi xuống hướng bên tay phải tôi, thấm tinh dầu rồi bôi lên tay tôi bắt đầu xoa bóp. Tôi ngồi bên cạnh, ngửi mùi hương quen thuộc của cô, tay tôi mò vào trong váy cô, nhưng không được, cô đang ngồi cái váy bị cô đè lên, tôi không thể vén váy cô lên để mò vào trong được. Tay tôi chỉ hoạt động xoa xoa ở đằng sau lưng cô, qua lớp váy ngủ vải lụa mềm mại, thỉnh thoảng lượn xuống bên dưới xoa xoa mông cô. Cảm giác cả cơ thể tôi thật dễ chịu, nó có tác dụng chứ không phải đùa, tôi không còn quan tâm đến cảm giác ở tay trái nữa, mà đang tận hưởng cảm giác thoải mái của bàn tay phải đang khám phá cơ thể cô.
Tôi: “Cô có mỏi không, hay là cô sang bên trái em, như thế sẽ thuận hơn”
Cô Ngọc Lan: “Ok”
Rồi cô bước qua người tôi, ngồi về phía bên phải. Tay phải tôi giờ đây có nhiều không gian hoạt động phía trước người cô, có nhiều cái để khám phá hơn. Bắt đầu từ bắp chân, đi lên phần gối, tôi xoa nhẹ nhàng, cảm nhận từng chút một da thịt cô, rất mát lạnh. Di chuyển vào trong váy, sờ đùi cô, tay cô hơi đẩy ra, nhưng rất nhẹ, tôi lại tiếp tục đi vào dễ dàng. Giờ chỉ còn một tay hoạt động, tôi liên tục đổi từ đùi này sang đùi kia, rồi trượt dần lên trên. Đi vào phần bẹn đùi, da thịt khu vực này thật mềm.
Tôi: “Cách này dùng rất hiệu quả”
Cô Ngọc Lan bóp nhẹ vào một ngón tay bị thương của tôi
Tôi: “Aaa, đau, cô nhẹ tay thôi”
Cô Ngọc Lan: “Không được sờ linh tinh”
Tôi: “Em đâu có, nó vẫn được bảo vệ mà”
Tay tôi chạm nhẹ vào quần lót cô, cô lại bóp vào ngón tay làm tôi đau điếng. Tay tôi lại tìm đường khác tiến lên phần bụng cô, đùa nghịch với lỗ rốn nhỏ xinh của cô: “Massage bụng cũng có thể giảm mỡ đấy cô”
Cô Ngọc Lan: “Luyên thuyên”
Tôi: “Thật mà, ma sát giúp đánh tan mỡ”
Xoa xoa vùng bụng tôi lại đi xuống, viền quần lót của cô thật mịn, tôi kéo nó ra, nhẹ nhàng lách vào trong, da thịt khu nhạy cảm này rất mềm, sờ cảm giác rất sướng tay. Tôi sờ nhẹ, xem biểu hiện của cô Ngọc Lan như nào, thấy cô không phản ứng, tay tôi tiếp tục mò xuống, tay tôi thích thú khi chạm vào một đám lông cứng cứng. “A ui… đau em”
Cô Ngọc Lan: “Đừng lộn xộn, được voi đòi tiên”
Tay tôi lại rời lên trên xoa bụng, tiến công lên phần trên, tay tôi chạm vào một vật mềm mềm, lần này cô đề phòng tấn công, mặc áo ngực, giáp thủ khá chắc, tôi không có cơ hội tiến công. Tôi chỉ có thể vờn quanh bên ngoài, rồi thò tay lên khe ngực.
Tôi đã mỏi và thấm mệt bị bịt mắt nữa tối om, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ thiếp đi. Đến khi tôi tỉnh dậy đã là giữa đêm, 1 mình tôi ngủ ở một căn phòng lạ, được đắp chăn. Tôi cử động ngón tay trái, thấy vẫn còn đau, được một lúc tôi lại chìm vào giấc ngủ đến tận sáng.
Buổi sáng điện thoại vang lên tiếng chuông báo thức, tôi uể oải tỉnh dậy, nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếng đóng cửa, tôi vẫn lơ mơ, ngồi được một lúc mắt tôi díu lại, tôi lại nằm xuống cố ngủ thêm một chút nữa, đến lúc tỉnh dậy đã hơn 7h sáng, tôi đã muộn giờ học. Đã chót muộn thì nghỉ luôn, tôi lại nhắm mắt nằm xuống, nhưng không thể nào ngủ được nữa, tôi nhớ lại những sự kiện tối hôm qua, phần dưới của tôi cứng ngắc, đội quần lên rất khó chịu.
Nằm được một lúc tôi ngồi dậy, đi lại ngắm nhìn phòng ngủ được trưng dụng thành phòng làm việc quen thuộc này, mọi khi tôi dọn dẹp cũng chỉ tranh thủ dọn nhanh rồi còn dọn dẹp khu vực khác. Rất nhiều cuốn sách, có cả Laptop, tôi tò mò muốn biết bên trong có thứ gì hay ho không, nhưng khi mở lên thì laptop cài mật khẩu, tôi đành đóng nó lại.
Không còn gì khiến tôi hứng thú, tôi gấp chăn lại, đi ra ngoài, tiếng máy giặt ù ù, tiến đến phòng vệ sinh, bên trong vẫn còn đọng ướt hơi nước, mùi sữa tắm còn thoang thoảng mới, chắc cô mới tắm trước khi đi làm. Tôi tìm quần áo cô, nhưng không thấy. Nhìn xung quanh phòng nhà tắm trắng tinh, chợt nhớ ra mình phải đánh răng, nhưng ở đây không có bàn chải của tôi, thôi đành về trọ vệ sinh, đánh răng vậy.
Nhìn loanh quanh phòng tắm lần cuối, tôi lại chú ý đến phần nắp cống nước phòng tắm, có vài sợi tóc còn vướng lại, tôi nhìn lại gần hơn tìm kiếm, tim tôi đập mạnh hơn khi nhìn thấy một cái lông ngắn xoăn xoăn, cầm nó lên tôi xoa một ít sữa tắm của cô Lan lên rồi dùng xà bông rửa cả tay, dùng một mảnh giấy vệ sinh cuốn nó lại, rồi tôi ra về, sau khi đánh răng xong, tôi lấy ra chiến lợi phẩm vừa rồi, cùng với cái hôm trước nữa, tổng cộng có 3 cái, tôi đem nó lên ngửi, rồi dùng nó vờn vờn quanh mặt nhớ đến cảnh tượng hôm qua, dùng tay vuốt vuốt nó thẳng lại, nhưng nó vẫn cứ xoăn xoăn. Vô cùng biến thái.
Tôi mò xuống bên dưới, dùng tay vuốt vuốt đám lông của tôi, cuối cùng một sợi rụng ra tôi đem nó lên so sánh với sợ lông của cô Ngọc Lan, của tôi nó lớn và dài hơn, dùng sợi lông của tôi cuốn vào các sợ lông của cô Ngọc Lan. Cảm giác mình rất biến thái, tôi đem nó vào trong giấy vệ sinh rồi cất vào một vị trí kín đáo. Thỉnh thoảng lại lôi ra ngắm.
Buổi chiều khoảng 5h tôi sang nhà cô, thấy xe máy cô để ở trong, chắc cô đã về nhà rồi, vào phòng khách không thấy cô đâu cả, chắc cô đang ở trên tầng 2.
Chỉ có tôi và cô, mà mới có 5h nên tôi thấy vẫn còn sớm, nên chưa có ý định dọn dẹp, nấu cơm, tôi bật TV lên xem. Được một lúc thấy cô Ngọc Lan từ tầng 2 đi xuống, hôm nay cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, quần sóc, áo ngắn tay, tóc búi, trên mặt vẫn là cặp kính cận quen thuộc.
Nhìn tôi một cái, cô đi vào phòng bếp, một lúc sau cô đi ra với một chùm nho và một cái đĩa: “Ăn thử mấy quả nho, hôm nay cô đi chợ thấy thèm nên mua về ăn”
Tôi: “Cô đi chợ rồi ạ”
Cô Ngọc Lan: “Ừm”
Tôi: “Em thấy vẫn còn thức ăn trong tủ lạnh, nên hôm nay không đi chợ”
Cô Ngọc Lan: “Hôm nay để cô nấu cho”
Tôi khá bất ngờ, thầm nghĩ: Hôm nay con sen như mình được bà chủ phục vụ, cả người sướng rơn, nhưng vẫn cố kìm nén nói: “Cô không phải cảm thấy có lỗi với em đâu”
Cô Ngọc Lan: “Tôi còn chưa hỏi tội anh vụ hôm qua đâu đấy, đừng nghĩ linh tinh”
Tôi: “Em có làm gì đâu”
Cô Ngọc Lan: “Emm có làm gì đâuu, lần sau mà còn như vậy, thì cô cho nghỉ việc luôn, biết chưa”
Tôi: “Vầng”
Cô Ngọc Lan: “Ngồi im đấy, hôm nay để cô nấu”
Tôi vừa thưởng thức hương vị quả nho vừa hỏi: “Hôm nào anh Lâm về ạ?”
Cô Ngọc Lan: “Tối mai”
Tôi lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, tối mai anh Lâm về, thì tối nay là cơ hội cuối, tính toán làm sao hợp lý đây, phải bắt đầu như nào, liệu có được ngủ lại tiếp không.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại, cô Ngọc Lan nhấc máy.
Tiếng ai đó trong điện thoại, tôi không nghe ra được từ nào vì còn tiếng từ TV: “…”
Cô Ngọc Lan: “Sao hôm nay gọi sớm thế, chồng xong việc rồi à”
“…”
Cô Ngọc Lan: “vợ vừa mới về, muội muội của vợ cũng vừa sang, đang ăn nho, hihi”
“…”
Cô Ngọc Lan: “Tiếng ô tô ồn thế, chồng đang đi đâu à”
“…”
Cô Ngọc Lan: “Ừm, mai mấy giờ chồng về”
“…”
Cô Ngọc Lan: “Vâng, bảo bác tài đi chậm thôi, không phải vội”
“…”
Cô Ngọc Lan: “Liên quan gì đến tắm rửa sạch sẽ đâu”
“…”
Cô Ngọc Lan đỏ mặt: “Á, đừng có trêu”
….
Hai người nói chuyện một lúc rồi cô tắt máy, chắc chắn là Anh Lâm gọi rồi, mặt cô vẫn còn hơi hồng hồng vì anh Lâm nói chuyện có vài câu mờ ám. Chắc là cả tuần nay vợ chồng không được gần nhau, nhắn cô tắm rửa sạch sẽ để về hành sự đây mà. Cô Ngọc Lan liếc nhìn tôi một cái rồi cùng tôi xem TV, ăn nho.
Chắc là cả tuần nay vợ chồng không được gần nhau, nhắn cô tắm rửa sạch sẽ để về hành sự đây mà. Cô Ngọc Lan liếc nhìn tôi một cái rồi cùng tôi xem TV, ăn nho.
.
.
Được một lúc sau, đang xem TV thì có tiếng xào thứ gì đó, nhưng tôi sẽ không ngửi được mùi, phòng bếp là một phòng khá kín, từ phòng bếp có thể nhìn ra ngoài phòng khách qua một lớp kính, cửa được thiết kế rất kín đáo, để ngăn mùi ra phòng khách, có một có một cái quạt ở gần cửa sổ để thông gió và một cái máy hút mùi.
Xem TV chán, tôi lại mò vào bếp xem cô Lan định nấu gì cho tôi ăn, mở cửa phòng rồi nhanh chóng đóng lại, một mùi thơm lan tỏa trong phòng bếp: “Cô đang nấu món gì vậy”
Cô Ngọc Lan: “Vào đây làm gì cứ ngồi xem TV đi”
Tôi: “Xem TV chán lắm, xem cô nấu ăn thích hơn, biết đâu lại học được bí quyết của cô”
Cô Ngọc Lan: “Xì, chả có bí quyết gì”
Tôi: “Món gì đấy ạ”
Cô Ngọc Lan: “Sườn sào chua ngọt”
Tôi đoán mò: “Món tủ của cô hả”
Cô Ngọc Lan hơi hốt hoảng quay lại nhìn tôi: “Sao biết”
Tôi cảm giác vui sướng khi được cô đi chợ, nấu món tủ cho tôi ăn, tôi cười nói: “Em đoán thôi”
Tôi nghĩ rằng, có phải hôm nay cô Ngọc Lan sẽ đền bù cho tôi không, đi chợ nấu ăn cho tôi, rồi tối nay liệu có được đền bù tiếp không nữa, cả người tôi phấn chấn lạ thường. Ngắm nhìn cô, thỉnh thoảng cô cúi người lấy bát, đĩa, gia vị, làm cái mông cô cong lên, quần short cô căng lên nổi lên viền quần lót.
Cô Ngọc Lan: “Nhìn cái gì”
Tôi: “Đâu, em xem cô nấu ăn mà”
Cô Ngọc Lan: “Thôi đi ra ngoài đi, em đứng đấy làm cô khó chịu”
Tôi: “Cô cần em giúp gì không”
Cô Ngọc lan quay mặt lại giận dỗi: “Đi ra ngoài là giúp tôi rồi”
Tôi đi ra ngoài cho cô thoải mái nấu ăn, bị tôi nhìn chằm chằm đằng sau chắc cô cũng không được tự nhiên, nhột nhột. Gần 1 tiếng sau, cô gọi tôi đi vào phòng bếp ăn cơm, trên mâm cơm là món sườn xào chua ngọt, xương hầm rau củ, rau xào.
Tôi: “Waaa, nhìn ngon quá, để em thử một miếng nha”
Cô Ngọc Lan: “Khiếp, như ma đói, rửa tay đi rồi ngồi vào ăn”
Tôi rút phích nồi cơm, bê sang cái kệ để nồi cơm, rửa tay ngồi vào bàn ăn.
Ting tinh…tinh tinh…
Cô Ngọc Lan: “Giờ này còn ai gọi cửa nhỉ”
Tôi: “Để em ra xem”
Tôi ra mở cửa, ngó ra ngoài cổng thấy một bóng đen, tôi bật đèn:
Anh Lâm: “Mở cửa giúp anh với, chìa khóa anh để trong balo”
Tôi: “Vâng, anh về đúng giờ cơm luôn” tôi mò vào trong túi quần lấy chìa khóa cổng mở cho anh Lâm vào, tôi khóa cổng bởi vì ở ngoài còn có xe máy của hai vợ chồng anh, khi lau dọn, nấu ăn thường hay ồn, nên trộm có thể vào nhà dắt xe đi bất cứ lúc nào. An toàn vẫn là trên hết, điều này được ghi trong tờ hợp đồng giúp việc.
Anh Lâm: “Dạo này học hành thế nào, còn đi Gym không?”
Tôi: “Học thì vẫn tốt anh ạ, Gym thì hôm có hôm không ạ, anh đi công tác tốt chứ”
Anh Lâm: “Ổn em ạ, tiến độ thi công nhanh, anh được về sớm một hôm”
Anh Lâm đi vào trong nhà trước, tôi đóng cổng và đi vào trong, ngó tấm kính nhà bếp đã thấy anh Lâm ở trong đó, nhẹ nhàng ôm cô Ngọc Lan.
Cô Ngọc Lan: “Sao chồng bảo mai mới về, chồng đi tắm đi rồi ăn cơm, mùi xe quá”
Anh Lâm: “Bất ngờ không? Ôm tí thôi, nhớ vợ quá”
Cô Ngọc Lan: “Kìa, đang có người”
Anh Lâm bật công tắc nóng lạnh rồi đi lên tầng 2, tôi thì cứng đứng ở phòng khách đang chưa biết làm sao, cô Ngọc Lan từ phòng bếp đi ra, anh Lâm cũng từ tầng 2 cầm theo một bộ quần áo đi xuống.
Cô Ngọc Lan: “Hôm nay không phải rửa bát đâu, tí cô tự rửa cũng được, em đi về đi”
Anh Lâm mặt hớn hở: “Đúng rồi, để anh chị rửa, em về nghỉ sớm đi nhé”
Tôi: “Vâng, thế em về nhé, anh vs cô dọn giúp em nhé”
Tôi lủi thủi đi về, cửa nhà để mở ra cho thoáng khí, tôi ra đóng cổng lại đi về, bên trong vọng lại tiếng anh Lâm: “Tắm chung với chồng nhé”
Cô Ngọc Lan: “Nào, bỏ ra, cửa còn mở kìa”
Anh Lâm: “Nhớ vợ quá đi”
Cô Ngọc Lan: “Nào, thôi, Aaaa…”
Tôi quay mặt đi về, không dám quay lại nhìn, sợ nhìn thấy cảnh anh chị hạnh phúc, tôi không kìm lòng được.
Giờ đi về nấu ăn thì cũng đã muộn, tôi quyết định đi ra ngoài quán cơm sinh viên làm một suất ăn cho nhanh chứ về giờ mới nấu thì đến mùa quýt chưa được ăn. Đi bộ một lúc, ghé vào một tiệm đồ ăn sinh viên khá đông người ăn. Họ lấy một khay thức ăn, chia thành nhiều ô nhỏ để đựng các loại thức ăn.
Cô chủ quán: “Em ăn gì”
Tôi: “Cho em món sườn, đậu, rau xào, một ít canh”
Cô chủ quán: “Ok, canh thì em lấy ở nồi to bên kia giúp chị nhé, có cái muôi to ở đó luôn”
Nhìn lại khay thức ăn, cũng là ăn cơm, nhưng ở một hoàn cảnh khác, không cùng cô Ngọc Lan ăn nữa, mà giờ là một mình, giữa những người xa lạ trong một tiệm ăn đông đúc, ồn ào. Cũng là món sườn, nhưng tôi không tìm thấy cảm giác thèm ăn nữa, mà cảm xúc tôi lúc này rất hỗn độn, có chút đau lòng, có chút mất mát, có chút ghen tị, có chút bất lực, có chút yếu đuối, có chút cô đơn, kèm rất nhiều sự tự ti vào bản thân.
Ăn cơm xong, tôi không trở về phòng ngay, mà tôi lượn lờ quanh khuôn viên trường, những dòng người nối đuôi nhau từng nhóm từng nhóm đi qua, cười nói rất vui vẻ, đầy sức sống, trông họ rất tự tin, hồn nhiên vui đùa cười nói. Nhìn lại mình tôi thấy sao mình cô đơn quá. Rồi lại nhìn những người bán đồ ăn tối ven đường, tôi lại thấy mình may mắn hơn họ, cuộc sống họ khổ cực bươn trải kiếm từng đồng hàng ngày để chăm lo cho các con đang ở nhà chông ngóng, có khi hôm nay họ ế khách chẳng còn lãi được bao nhiêu nữa.
Tôi thấy mình thật vô dụng, bất tài, không có ý chí vươn lên. Đã được ăn học đầy đủ lại không biết phấn đấu, cứ nhìn vào những thứ tầm thường trước mắt rồi than vãn mà không nhìn ra tương lai phía trước. Trong lòng tôi quyết tâm phải học thật tốt, tôi phải cố gắng hết mình, cho dù kết quả ra sao.
Còn tình cảm với cô Ngọc Lan có lẽ tôi nên dừng lại ở đây, nếu tiếp tục tình cảm không được đáp lại tôi sẽ tự làm tổn thương chính mình hoặc nếu có đi chăng nữa tôi lại trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, hôm nay là cuối tuần thứ 6, khởi đầu hôm nay lại là 2 tiết tôi muốn tránh: Tiếng Anh. Ngày hôm qua tôi đau khổ dằn vặt, hôm nay đã phải đối mặt với cô luôn trên lớp học, có vẻ tôi chưa kịp thích ứng. Do vậy khi đến lớp, tôi mò xuống bàn cuối cùng để ngồi, đứa ngồi trên cùng tôi là một tên béo, giống như một lá chắn che chở tôi vậy.
Trước khi vào lớp vài phút, tên Thế Anh lớp trưởng và lớp phó bắt đầu điểm danh, tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Ngọc Lan đi vào lớp, cả lớp đứng chào, rồi ngồi xuống. Tiết học bắt đầu với từ mới, mọi người bắt đầu đọc theo cô, tôi vẫn không nhìn lên bảng, cứ nép mình sau lưng tên Béo. Tiết học trôi qua khá yên bình, tôi thấy mình được bảo vệ an toàn khá đắc ý, cảm giác mình tàng hình trong lớp luôn.
Sang tiết 2, mọi thứ vẫn khá yên bình. Tiết này chữa bài chia động từ, các mẫu câu… cô gọi vài người lên chữa bài. Tôi đang chăm chú chia động từ thì chiếc bàn động đậy và phía trước tôi ánh sáng lớn hơn bình thường. Tôi nhìn lên, cô Ngọc Lan cũng đang nhìn xuống, chúng tôi chạm mặt nhau.
Tôi nhanh chóng quay mặt xuống bàn tiếp tục làm bài. Thì ra tên béo đi lên bảng làm bài, tôi giờ cảm thấy không còn được bảo vệ, cảm giác cả người tôi trần truồng không mảnh vải che thân bị cô Ngọc Lan nhìn thấu vậy. Cảm giác khá bực mình. Được một lúc tên Béo quay trở lại tôi mới cảm thấy được che chắn an toàn.
Tiếp đến là bài nghe, bài nghe thì dùng một cái đài Castle khá to dùng đĩa, nghe đi nghe lại mấy lần bài nghe để đoán nội dung, rồi cô bắt đầu giải thích nội dung. Từng đoạn cô bắt đầu gọi người lên hỏi có nghe được gì không, tự nhiên cô gọi tên tôi: “Nguyên, đoạn tiếp theo nội dung là gì”
Tôi đang hơi bối rối, đúng đoạn hơi khó nghe thì gọi tôi: “Em không nghe được ạ”
Cô Ngọc Lan: “Ngồi xuống đi, có ai nghe được đoạn này không”
Cả lớp nín lặng, chờ đợi xem ai sẽ bị réo tên không.
Cô Ngọc Lan: “Đoạn này có 2 từ, có thể với nhiều người đó là từ mới”
Tôi nghĩ thầm: “Từ mới thì giới thiệu từ đầu đi cho rồi, mắc công nghe xong mới giải thích, hay là cô cố tình thử trình của tôi không biết”